Lý Huyền Khánh cũng giật mình tại chỗ, rồi ngay khoảnh khắc cuối cùng, gã chợt cười khổ một tiếng nói: "Cũng chỉ là thời thiếu niên tranh giành khẩu khí nhất thời, nhưng đến cùng lại không tranh giành được mà thôi."
Dùng hai chữ thiếu niên để hình dung một tu sĩ có tuổi thọ hơn vạn, nghe có chút bất thường. Nhưng trên thực tế, đối với thiên kiêu, khi phần lớn thời gian bọn họ đều dành cả cho chuyện tu hành buồn tẻ chán nản, lại rất ít khi phải chịu nhục, thì trong lòng cũng như ngoài miệng luôn có một đạo khí phách của thiếu niên, cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Sau khi nói xong lời này, Lý Huyền Khánh lùi lại nửa bước rồi một lần nữa đóng cánh cửa gỗ kia lại.
Dưới cái nhìn chăm chú thoáng mang theo hồi ức của Bảo Hoa tông chủ, gã xoay người nhìn về phía Thẩm Nghi: "Thế nhân đều biết, Huyền Khánh chính là thiên kiêu nhất đẳng của Hồng Trạch, trong những chuyện mà đời này ta đã làm thì một chuyện hữu ích nhất đối với sinh linh Hồng Trạch, chính là kết làm đạo lữ với Tử Lăng tiên tử Đông Long Cung, đã mang đến cho Hồng Trạch mấy ngàn năm yên bình."
"Về sau, nàng có cơ hội lên Thiên Đình. Ta không muốn nàng đi, muốn giữ nàng ở lại, sau đó góp toàn bộ Nam Dương tông vào."