"Không phải một mình Bàn Sơn tông ta như thế..." Dương Vận Hằng cũng thấy hơi đỏ mặt, đành phải nói thêm một câu: "Dù mấy vị Đạo Tử có đến tông khác nghị sự, hẳn là tình huống cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu."
Nghe vậy, Ngụy Nguyên Châu không khỏi nhíu chặt lông mày, gã lặng lẽ liếc mắt nhìn Bạch Vu, sau đó ra hiệu bảo đối phương mau liên hệ với ba vị Đạo Tử khác, xem tình huống bên kia như thế nào.
Đúng lúc này, mấy vị cường giả Bàn Sơn Tông đều chỉnh tề hướng ánh mắt nhìn thẳng về một phía nào đó.
"Rống!" Rất nhanh, một tiếng thú gầm bén nhọn đã nổ tung ngay giữa không trung, mang theo tiếng gầm rống giận dữ tựa như chuông đồng đại lữ. Một con yêu ma lại dám to gan càn rỡ như thế ở ngay bên trong Bàn Sơn Tông?
So với thái độ của nó, thì khí tức cũng chỉ tương đương với Phản Hư tầng mười hai kia lại lộ ra vẻ cổ quái vô cùng.