"Ta đi ngay đây." Dương Vận Hằng trực tiếp đạp không mà đi, chỉ để lại mấy người ngơ ngác nhìn nhau.
"Hắn có thể nhìn thấy thứ mà chúng ta không nhìn thấy?" Bạch Vu mở to hai mắt, rất muốn cố gắng muốn phân biệt được chút gì đó từ trong vách núi kia, nhưng ngay sau đó đã bị Ngụy Nguyên Châu kéo trở về.
Từ vẻ mặt thoáng thay đổi của Diêm Sùng Chướng, Ngụy Nguyên Châu cũng có thể dễ dàng suy đoán ra một chút tình hình rồi, hẳn là Thẩm tông chủ đã chạm đến bí mật chân chính của Bàn Sơn Tông. Cũng không biết hắn có thể thu hoạch được bao nhiêu chỗ tốt từ đó.
Nghĩ tới đây, dù với tâm tính của Ngụy Nguyên Châu, cũng không khỏi cảm thấy một chút rung động.
Bởi vì điều này quá mức kinh khủng rồi, có được thiên tư như thế, đúng là hắn đi tới nơi đâu cũng có thể nhìn thấy bảo bối khắp nơi, chẳng trách người này lại có thể lạnh nhạt như vậy...