Thẩm Nghi vô thức muốn gọi Quy Khư Tiên Giáp ra hộ thể, thậm chí đầu ngón tay hắn cũng đã đặt lên mi tâm, muốn mở ra Bạch Ngọc Kinh Tiên thành rồi.
Nhưng lại tế hụt.
Bởi vì tồn tại hiện giờ đang đứng ở đây chỉ là một luồng thần hồn mà thôi.
Nói cách khác, những thứ hắn vẫn luôn dựa vào lúc trước đều mất đi hiệu dụng khi ở bên trong Vô Danh Sơn này, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Đến đây, rốt cuộc Thẩm Nghi cũng hiểu rõ vì sao nhất định phải là tu sĩ tôi thể mới có khả năng tiếp cận cơ duyên này rồi. Bởi vì chỉ có tu sĩ đã từng trải nghiệm qua yêu đan đoán khu, ma huyết chước thân, hoàng hỏa thối thể như hắn mới có cơ hội giữ thẳng sống lưng dưới loại áp bách nặng nề như vậy.