Có thể trông thấy từng sợi lông vũ màu xanh rơi rụng rải rác trên mặt đất, chủ nhân của chúng có thân hình khổng lồ, thoáng bật ra những hơi thở nặng nề, mang theo biểu cảm dữ tợn tựa vào bức tường cây, nhìn bộ dáng này rõ ràng là một con Thanh Phượng!
Lúc này, sở dĩ con Thanh Phượng ấy biểu hiện ra thần thái như thế, chính vì cả người nó đang quấn đầy những con Địa Minh U Mãng thô to! Phần lớn đám U Mãng nọ đều là ái phi của thiếu chủ U Mãng tộc, cũng có trưởng bối của nó. Hiện tại thân thể trơn nhẵn của chúng đang quấn lấy cổ con Thanh Phượng kia, quấn chặt lấy hai chân của nó, lại dùng sức ma sát với linh vũ của Thanh Phượng, giống như muốn bóp nó chết tươi.
"Lại... Dùng sức chút!" Thanh Phượng hé mở đôi mắt phủ kín tơ máu, phát ra thanh âm khàn khàn. Sau khi vụ chấn động lúc trước, nó ngửi được mùi máu.
Bị người cắt ngang trò đùa như vậy, chẳng những không khiến Thanh Phượng tức giận, ngược lại còn làm cho nó càng thêm hưng phấn. Cái cổ thon dài của nó cũng giống như một con rắn, bỗng nhiên thò ra bên ngoài, dùng chiếc mỏ dài sắc bén của mình dễ dàng xé rách vảy rắn trên người một con Địa Minh U Mãng, lại đâm sâu vào trong máu thịt của nó rồi không chút lưu tình mổ lên.
Ở trước mặt Thanh Phượng, yêu khu U Mãng tộc vẫn lấy làm tự hào lại giống như một câu chuyện cười.