"Ngươi dám!" Phan Bá Dương điều động toàn bộ khí tức, lấy cả toà Giang Sơn Đồ để đối kháng với bàn tay thon dài trắng nõn kia.
Sau đó, toà Đạo Cung khổng lồ muốn che khuất bầu trời này lại đang tiếp cận mặt nước với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được... là bị người ta chân chính lôi xuống!
"Ta không quen với chuyện có người đứng ở bên trên nói chuyện với ta." Cuối cùng Thẩm Nghi cũng chịu nói ra câu đầu tiên kể từ khi bắt đầu giao chiến với Thanh Phượng. Giọng nói của hắn cực kỳ trong trẻo, cũng không mang theo dao động cảm xúc quá lớn, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đồng loạt biến sắc.
Chỉ thấy trong lòng Phan Bá Dương – kẻ bị kéo xuống dưới cánh tay được Huyền Giáp che phủ kia – đang tràn ngập khó hiểu. Gã thực sự không hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác mình đang phải đấu sức với một dãy núi cao ngất không gì sánh được.
Đó là một ngọn núi cao ngất trời, là sống lưng ở giữa thiên địa!