“Hô ——”
So với cường giả Hợp Đạo cảnh này của Bàn Sơn tông, rõ ràng trong lòng Nghiêm Sùng Chướng càng chấn động hơn.
Hắn nhìn chằm chằm bầu trời, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Trước khi bước ra khỏi tông môn, Nghiêm Sùng Chướng vẫn đang suy nghĩ trong đầu lát nữa nên ngụy biện thế nào để có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu thế lực chưa biết kia, từ đó tiễn được đám ông nội sống đến từ Bắc Hồng này đi.
Nhưng lúc này, cả người hắn lại ngây ra tại chỗ.