“Sư huynh vẫn nên cho câu trả lời dứt khoát đi, nếu như sư huynh định tranh đoạt, vậy những điều chúng ta đã bàn trước đó, coi như bỏ.” Thư Vũ chân nhân vẫn giữ vẻ khách khí, nhưng một câu đã khiến đối phương á khẩu không nói nên lời.
Trên mặt Vân Diểu chân nhân đã hiện rõ vẻ tức giận: “Thiên Tháp Sơn hiện giờ đâu phải Linh Tố sư muội trông coi, mà là Thái Hư Đan Hoàng đến từ Nam Châu, đừng quên, vị tu sĩ không quản ngàn dặm xa xôi đến Bắc Châu này, có quan hệ không nhỏ với Thanh Quang động các ngươi đâu.”
Hắn có lòng tốt chạy đến thương nghị, kết quả không những chẳng được chút lợi lộc nào, ngược lại còn phải nhường ra Thiên Tháp Sơn trong tay?
“Việc này ta không quản, đó là chuyện nội bộ của Linh Hư động các ngươi.” Thư Vũ chân nhân nhún vai.
“Chuyện nội bộ của ta? Nếu lúc đầu không phải Hạc Đồng dưới trướng sư tôn ngươi đến…”