Sau khi Bồ Đề Bảo Thụ khô héo, cũng không biết môn phái này gặp được cái vận chó gì, lại bắt đầu có dấu hiệu tôi thể cấp tốc, thậm chí còn muốn doạ người hơn cả trước kia.
Phải biết rằng, một đống võ phu thối thể có thể so với Ngọc Dịch viên mãn và một đống võ phu thối thể miễn cưỡng có thể vượt qua Ngưng Đan cảnh, tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nếu mọi chuyện đúng như những gì người ta suy đoán, chỉ sợ khoảng mấy trăm năm sau, Kim Cương môn này sẽ tấn thăng thế lực nhất lưu, trở thành đại phái thay thế Thanh Phong sơn, tới bù vào lỗ hổng bên trong bốn họ sáu phái kia.
"Hừ." Dường như cũng nghĩ đến điểm này, Triệu Khang Vân kia chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục mỉa mai thêm nữa.
"Lần này, cũng không phải tiểu tăng cố ý đến chậm, chỉ là gần đây đi truyền kinh giảng pháp khắp nơi, kết thiện duyên rộng rãi, chỉ trong vòng mấy ngày, đã chạy qua đến bảy - tám huyện, thật vất vả mới chạy về được Thanh châu." Viên Cương nhìn kỹ xung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì đó, nhưng không trông thấy bóng người như trong tưởng tượng, gã lại một lần nữa nặn ra nụ cười, sau đó kéo kéo sợi xích sắt trong tay, lai mở miệng nói: "Chờ ăn uống no đủ, tiểu tăng cũng diễn một vở tuồng Phật Viên Hàng Yêu trợ hứng cho các vị."