Sau khi lão hòa thượng kia mở cửa lớn của bảo tháp ra, một tiểu hài nhi chừng mười tuổi đầu, cắn chặt hàm răng, bên trong đôi mắt đỏ bừng tràn đầy thù hận, liều mạng chạy xuống phía dưới.
Trương đồ tể bước nhanh ra khỏi đám người, dùng một tay kéo hài nhi nọ vào trong ngực.
Thiếu niên kia gắt gao gán chặt khuôn mặt mình lên cái bụng to béo đầy mỡ kia, rốt cục vẻ kiên nghị vừa nãy cũng rút đi, nó cất giọng mang theo âm điệu nức nở nói: "Phụ thân! Bọn họ... Nương..."
"Đã nói... đừng có gọi ta là phụ thân..." Trương đồ tể nhẹ nhàng vỗ lên lưng đối phương, ông ta cũng không dám hy vọng xa vời thêm nữa. Có thể cứu được đứa bé này trở về, đã là tâm nguyện lớn nhất trong lòng ông ta rồi.
Cảnh tượng này trực tiếp lọt vào đôi mắt mọi người.