Nếu lúc trước phụ mẫu nhà gã có cái nhìn thấu triệt như vậy, cũng không đến mức ở lại trấn giữ gian cửa hàng nhỏ kia kiên quyết không buông, để tới cuối cùng chết thảm trong tay yêu ma, chỉ chừa lại tổ mẫu và gã sống nương tựa lẫn nhau.
Có đoạn chuyện xưa như vậy, nên khi nhìn thấy Trương đồ tể và thiếu niên kia may mắn thoát chết, trong lúc nhất thời, dưới đáy lòng gã mới có chút cảm khái mà thôi.
Tổng binh là một vị sư phụ tốt, nhưng rất khó nói người là một vị trưởng bối xứng chức.
"Tổ mẫu nói gần đây ta đã thay đổi rất nhiều, rất muốn gặp mặt để cám ơn ngươi." Phương Hằng thở dài, biến hóa rất lớn bởi vì từ khi gặp đối phương, cánh tay của gã đã bắt đầu không dễ chịu, không thể giao thủ với người khác, đương nhiên tính tình cũng bớt nóng nảy đi nhiều.
"Ngày mai đi." Thẩm Nghi chợt phát hiện, từ khi kết bạn với nhiều người hơn, trên thế giới này cũng có người bắt đầu nhớ nhung hắn.