Đối phương rõ ràng là một vị tiểu cô nương chưa trải sự đời, tâm tư hàm súc, gã vừa mới biểu hiện ra một chút ý tứ, Nhu cô nương đã có chút luống cuống, thậm chí còn trực tiếp mời cả đại cữu ca tương lai tới đây, khẳng định là muốn khảo sát gã rồi.
Nghĩ tới tư thế oai hùng của vị thanh niên mặc áo đen nọ, trong lòng Đặng Minh Húc thoáng lộ ra một chút tự ti, cảm thấy bản thân không được bằng anh bằng em. Chờ đến khi chút căng thẳng nọ qua rồi, gã lại cẩn thận hồi tưởng về phút thất thố lúc nãy, trong lòng chỉ hận không thể tát lên mặt mình một cái.
"Mấy vị cứ ôn chuyện trước đi, tiểu tử cáo lui." Gã chắp tay, chuẩn bị trở về thay một bộ y phục khác, không thể thua kém đại cữu ca quá nhiều.
Đợi cho đến khi Đặng Minh Húc rời khỏi tiểu viện.
"Hô." Lâm Nhu mới lặng lẽ lườm về phía đối phương một cái, rồi đi vào trong phòng ngồi xuống.