"Đều là nhà riêng hết." Dường như Trần Cẩn Du rất thỏa mãn với hoàn cảnh như vậy. Bởi chỗ ở hiện giờ của huynh trưởng nàng đã rộng rãi hơn lúc bọn họ còn ở lại bên trong Bách Vân huyện rất nhiều.
Ngay cả gia quyến như nàng cũng được sắp xếp ở một mình tại gian phòng cách đây không xa.
"Cũng không tệ lắm." Thẩm Nghi tùy ý gật đầu.
Đối với người mới, Trấn Ma ti có nghiêm khắc thật, nhưng cũng không đến mức để cho người ta đi chen chúc nhau ngủ một cái giường chung.
Dù sao đám người này cũng không phải là binh sĩ bên trong quân đội, về sau, bọn họ đều là những vị độc hành khách mặc áo đen, chỉ cần có thể làm ra chút công trạng, được cấp trên ban cho một đường vân văn trên cổ tay áo, là có thể hưởng thụ đãi ngộ cực kỳ không tệ rồi.