"Ách."
Lâm Bạch Vi chợt phát hiện Thẩm Nghi vừa rơi vào trầm tư, dường như hắn đã thật sự coi Khương sư tỷ là kẻ địch giả tưởng của mình rồi.
Rõ ràng nàng chỉ nhất thời cảm xúc bộc phát mà tùy tiện đưa ra một ví dụ thôi...
Do dự một chút, Lâm Bạch Vi nói khẽ: "Sau khi trở về ngươi phải đi kinh thành, có muốn về nhà ngồi một chút hay không?"
"Được." Thẩm Nghi gật gật đầu, vừa vặn hắn cũng cần có một chỗ an tĩnh để kiểm kê thu hoạch.