Khương Thu Lan lẳng lặng ngồi tại chỗ, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Thẩm Nghi, trong lòng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là đầu óc của đối phương như thế nào, mới có thể thông minh đến mức khiến cho nàng cũng có chút tự ti mặc cảm như vậy?
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, ở lần cuối cùng Thẩm Nghi hoàn hồn trở lại, một vệt linh quang đã xẹt qua trong đôi mắt đen nhánh kia.
【 Năm thứ sáu trăm bảy mươi chín, rốt cuộc ngươi cũng nắm giữ được Thôn Thiên Đan Phệ Pháp, cũng hiểu được phương thức để ngưng tụ nội đan theo cách này, và sau khi ngưng tụ thành nội đan thì so với nội đan bình thường, nó sẽ có điểm khác biệt gì, sự chênh lệch gì khiến cho người ta sợ hãi. Ngươi bắt đầu thử ngưng đan... 】
Tưởng Thừa Vận vừa pha một bình trà nóng đi tới, đã nhìn thấy Khương đại nhân chậm rãi đứng dậy, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc mở miệng hỏi: "Khương đại nhân, sao không tiếp tục nói nữa?"
Khương Thu Lan dùng khuôn mặt đầy vẻ phức tạp nhìn về phía thanh niên, ánh mắt lại không tự chủ được, thoáng rơi xuống thanh ô đao bên hông đối phương, lại lập tức nhìn về phía chân trời xa xa, trong mắt hơi lộ ra một tia cảm khái.