Sơn mạch cao ngất vờn quanh, từng mảng cỏ xanh khẽ đung đưa theo gió nhẹ.
Bị Khương Nguyên Hóa quấy rầy một lần, Thẩm Nghi dứt khoát cưỡi mây rời khỏi thành trì, đi tới một chốn rừng núi hoang vắng ở Thanh Châu.
Mặc dù bãi cỏ không mềm mại bằng đệm chăn, nhưng cũng có một phen tư vị khác.
Thoáng hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh không dễ có được này, Thẩm Nghi lại mở giao diện ra, ánh mắt đảo qua từng hàng văn tự hiện lên trong thanh võ học.
Trừ võ học yêu ma, thứ trân quý nhất trong này chính là Tiêu Dao Thừa Phong Quyết, Lưỡng Nghi Long Hổ chân ý, và Thôn Thiên Đan Phệ Pháp. Chúng đều là những môn võ học cấp cao nhất mà Thanh Châu có thể tiếp xúc đến, nhưng đối với hẳn ở thời điểm hiện tại, tác dụng của chúng đã trở nên cực kỳ bé nhỏ rồi.