Ngô Đạo An chậm rãi đứng lên: "Dù nơi này tên là Võ Miếu, nhưng trên thực tế, hình thức cũng không khác gì tiên môn, những người kia cũng được coi là một nửa sư huynh sư tỷ của ngươi, về sau nếu gặp phải vấn đề gì trên phương diện tu hành, mà ta không có ở đây, ngươi cũng có thể đi tới thỉnh giáo bọn họ."
"Đã làm phiền Ngô đại nhân rồi." Thẩm Nghi cũng đứng dậy, thành khẩn nói.
"Không cần phải gọi đại nhân gì gì đó đâu, nếu ngươi để mắt tới lão phu, chỉ cần gọi một tiếng Ngô sư huynh là được."
Trong mắt Ngô Đạo An lại có thêm mấy phần nhu hòa, rốt cục lão cũng đợi được vị thiên kiêu này tiến vào nơi này rồi.
Đây là may mắn của Võ Miếu.