"Mượn đường, mượn đường một chút." Trương Tuyên đầy áy náy, khẽ gật đầu với mọi người, lại lập tức bước vào nha môn.
Lưu Khôn vừa dừng bút, mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó như mướp đắng của đối phương: "..."
Trong lòng lại âm thầm kêu khổ.
Tùng Châu bên kia chỉ hận không thể nửa năm chạy qua Võ Miếu một lần xin viện trợ, mỗi lần góp được chút công trạng tiến vào Hoàng thành, là kiểu gì khi há miệng, ông ta cũng nói chuyện về mối yêu họa kia.
Trương Tuyên đã sớm trở thành người quen cũ của gã rồi.