Hồ chân nhân đứng chắp tay bên cạnh hố trũng, khóe môi vừa có thêm một đường cong cổ quái, bên trong còn ẩn chứa một chút mải mai.
Người trẻ tuổi bây giờ, bản lĩnh không cao, nhưng làm bộ làm tịch lại thành thạo, không sợ đông người như vậy, sẽ đè nát thân thể mình ư?
Đối phương tới sớm hơn nó tưởng tượng một chút, nhưng cũng không phải vấn đề gì to tát.
"Ngươi nhất định phải hô to một tiếng như vậy sao?"
Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn về phía Lâm Thanh Dương, có chút không nói nên lời. Nếu mấy lời này của gã dọa cho con hồ ly kia chạy mất, thì Khí Tông phải chuẩn bị sẵn sàng một khoản bồi thường để hắn đi một chuyến không uổng công.