Còn một vấn đề nữa, rõ ràng là Trịnh gia không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, mới chậm chạp không khởi động pháp trận, nhưng cứ để cho Thẩm Nghi đánh tiếp như vậy, thanh thế cũng không kém bao
Hành động kế tiếp của bọn họ, hoặc là mở pháp trận thông báo cho Huyền Quang động trợ giúp, hoặc là còn có chuẩn bị khác...
Như là đang nghiệm chứng cho suy nghĩ của Hứa Uyển Vận, một bóng người quái dị bất ngờ lao từ đằng xa tới. Chỉ thấy toàn thân lão khô gầy, thay vì nói là một người, không bằng nói là một khúc gỗ hình người, bên trên có treo một tấm da người khô quắt rách rưới, cùng với một bộ y phục gần như đã mục nát sẽ đúng hơn. Trên người lão này còn mọc ra vô số những đoạn dây leo rậm rạp, nối liền cả dãy núi, giống như một con rối bị giật dây.
Hốc mắt trống rỗng của lão đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi, giọng nói thô ráp tựa như một đống rỉ sắt ma sát vào nhau, còn có thể mơ hồ nghe ra vài phần cảm xúc khó hiểu thuộc về nhân loại: "Vì sao... không chịu lên... Thông Thiên Lộ?"
"Gia chủ Trịnh gia?" A Thanh dụi dụi con mắt, vất vả lắm nàng mới nhận ra thân phận của gã từ bộ y phục mục nát trên người.