Đợi cho đám bụi bặm kia lắng xuống, U Giao mới ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi mắt tràn đầy âm tàn độc ác: "Các ngươi lại phát thần kinh gì vậy?"
Tại nơi ánh mắt nó đang chăm chú nhìn vào, có bóng người cao tám thước đang ngồi khoanh chân ngay giữa hư không, chiều cao này đã tính là cực kỳ cường tráng trong đám tu sĩ rồi, nhưng đúng trước mặt vách núi vừa bị phá huỷ lẫn con U Giao dài mấy trăm trượng kia, người nọ đều có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Với bộ râu tóc như bờm thép, hơi lộ vẻ trắng bệch, gương mặt người trung niên nọ như đao tước, góc cạnh rõ ràng. Nam nhân kia đang dùng tay trái bắt pháp ấn.
Và thực rõ ràng, loại bí thuật dời núi làm người nghe phải kinh sợ vừa rồi vốn là thủ đoạn xuất ra từ trên tay gã. Với gương mặt không chút biểu cảm, gã nhìn xuống dưới hỏi: "Ta ở trên núi tĩnh dưỡng đã lâu, có chút mệt mỏi, muốn đi ra trêu đùa ngươi một chút, không được sao?"
Nghe vậy, U Giao lập tức vươn hai móng vuốt ra, hỏi lại: "Ngươi chắc chắn là mình có thể sống sót ra ngoài?"