Xem ra hôm nay vẫn chưa tới lúc gã thành danh lập vạn.
Mụ nội nó, con nghiệt súc này quá mức ác độc, đã mất U Vĩ Thương rồi còn có thể càn rỡ như vậy.
Mãi cho đến khi kéo giãn được khoảng cách đủ xa, Dư Triều An mới quay đầu lại, hô lớn: "Tạm tha cho con cá chạch nhỏ nhà ngươi một lần, cứ chờ đó cho đạo gia!"
U Vĩ Yêu Hoàng cũng không đuổi theo quá xa. Chỉ thấy thân hình nó quay cuồng một vòng trên không trung, sau đó, vội vàng dốc hết toàn lực chạy ra bên ngoài Thiên Yêu quật, nó có thể cảm nhận được U Vĩ Thương đang cách mình càng ngày càng xa.
Bọn phế vật này, ngay cả xuất thủ ngăn cản đối phương cũng không dám!