Nhìn theo hai nàng vội vàng đi xa, Thẩm Nghi cũng chậm rãi tiến vào căn nhà gỗ. Phong cách trang trí ở nơi này khá đơn giản, chỉ có một cái giường, nhưng cũng rất sạch sẽ, bầu không khí không có một chút mùi vị khác thường nào, chỉ vẹn vẹn có hương thơm thoang thoảng của bảo mộc.
Thẩm Nghi tiện tay đóng cửa lại, một lần nữa thu hồi U Vĩ Thương vào bảo cụ trữ vật. Muốn thu phục vật này, tu vi hiện tại của hắn vẫn còn quá thấp. May mà chuyến đi tới Thiên Yêu quật lần này đã thu hoạch được tương đối khá. Trong túi trữ vật của hắn có ba bộ thi thể của Yêu Hoàng cùng với hai Yêu Vương, những thứ này có thể dùng để rèn luyện ma huyết, nhằm gia tăng lên cảnh giới của Cửu Yêu Hóa Ma Đại Pháp, còn có hai loại linh căn tuyệt phẩm.
Thẩm Nghi lần lượt lấy Lôi Ngọc và một loại trái cây cực kỳ trơn mượt tựa như được ngưng tụ từ dòng nước ra.
Vừa xuất hiện, hai thứ này đã không chịu an phận, liên tục quay cuồng trong lòng bàn tay hắn.
Lúc trước, Kim Thân đã hao tốn khí lực rất lớn, mới làm cho hai món linh căn vốn đã bị thương nặng này phải rơi vào ngủ say. Nếu chờ cho đến khi chúng nó khôi phục tới trạng thái viên mãn, chỉ sợ thực lực sẽ không thua kém tu sĩ Hóa Thần cảnh, lại thêm biết bao năm tháng dài đằng đẵng chúng vẫn một mực bị U Vĩ Thương tra tấn, một khi thoát khốn, không biết hai thứ này phải tạo ra bao nhiêu sát nghiệt mới có thể xoa dịu được nỗi oán thù hung ác trong lòng chúng nó.