Thẩm Nghi đưa mắt nhìn nội dung nhắc nhở, bỗng nhiên trong lòng lại nhảy dựng lên. Đừng bảo là lại nóng nảy, gấp gáp nữa nhé?
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, chỉ trong nháy mắt sau đó, hai loại linh căn kia đã chui vào trong thân thể của hắn, còn bị Đạo Anh kéo vào khí hải, ngay dưới cái nhìn chăm chú của hắn.
Sau đó yêu lực màu đỏ tươi ngưng tụ mà thành roi, không chút do dự quất thẳng về phía Long Ngư và Lôi Ưng.
Hai chúng nó vẫn vô cùng sợ hãi khí tức của U Vĩ Yêu Hoàng. Trải qua nhiều năm tra tấn, thứ kia đã sớm lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng bọn chúng. Nhưng chỉ một chút phản kháng theo bản năng của chúng nó, chính là lôi tương mãnh liệt hỗn hợp với nước ấm nhẹ nhàng, tùy ý xông tới trong cơ thể, cũng khiến Thẩm Nghi suýt chút nữa thì thở không nổi.
Hắn dùng sức bóp cổ, khiến bộ móng vuốt sắc bén kia trực tiếp đâm sâu vào da thịt, huyết tương theo khe hở chảy xuống, gân xanh trên trán nổi lên, lúc này, mới ức chế được tiếng kêu đầy đau đớn phát ra từ trong cổ họng.