Gần như ngay lập tức, trong mắt rất nhiều người của Hứa gia đã bùng lên lửa giận.
Hứa Hồng Đức thân là tộc trưởng, rốt cục cũng tiến lên một bước nói: "Nếu không phải Thẩm đại nhân đang cố ý muốn chọc giận chúng ta, thì ngươi nên nói hết lời luôn đi, bảo chúng ta làm việc cho Đại Càn vốn không được coi là tạ ơn. Chúng ta làm như vậy có thể được cái gì đây?"
Giọng nói của ông ấy có vẻ như trầm thấp, nhưng trên thực tế lại là nể mặt Thẩm Nghi lúc trước đã trực tiếp bước vào hang động mà không hỏi han điều gì, nên đang muốn giải vây cho hắn.
"Có thể lấy được lời hứa hẹn của ta." Thẩm Nghi nghiêng đầu nhìn lại: "Hành tẩu trên thế gian, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn cho chư vị."
"Ôi chao" Bà lão kia lại bật cười, chỉ có điều lần này, trong nụ cười ấy có mang theo một chút phẫn nộ khó mà nhận ra được: "Xin hỏi, ngươi là?"