Ngay giữa ngọn núi kia, mười mấy con hồ yêu Hỗn Nguyên cảnh đang bị một vị cô nương cầm kiếm bức lui. Bọn chúng đi theo tổ sư nhà mình đến đây, là để tỏ rõ thực lực của Thanh Khâu với Ngô Đồng sơn, để cho bọn họ thấy, Thanh Khâu đã không hề thua kém Võ Miếu.
Vốn dĩ bọn chúng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ cần vượt qua quãng thời gian này là có thể vô tư hưởng thụ cuộc sống sung sướng ở Đại Càn, ai ngờ chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi, tình hình lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất đến mức này.
"Ách." Ngay cả Hứa Uyển Vận cũng không ngờ, chỉ dựa vào một mình nàng cùng một thanh kiếm, đã có thể làm cho nhiều con hồ yêu như vậy phải từng bước thối lui.
Nhìn đám hồ ly kia sợ hãi tụ tập cùng một chỗ, Đường Nguyên do dự mãi, cuối cùng cũng không lên tiếng. Nếu thật sự muốn ra tay khống chế cục diện, thì ngay trước khi Thanh Khâu tổ sư ngã xuống, gã nên ra tay rồi.
Sở dĩ lúc trước, gã không làm ra hành động gì, bởi vì hai nguyên nhân.