Trước kia, bọn họ còn lo lắng Thẩm Nghi cầm hương hỏa nguyện lực nhiều như vậy, liệu sau này hắn có thể phản bội Đại Càn hay không, thì hiện giờ đã không cần phải lo lắng về vấn đề đó nữa rồi, bởi vì chỉ dựa vào một trận chiến tại Khí tông Ly Châu là đủ hiểu, nếu đối phương muốn hại Đại Càn, căn bản không cần dùng đến hương hỏa nguyện lực.
Ngô Đạo An lại liếc mắt nhìn Chúc sư huynh, đi theo bên người lão tổ thì tính là bản lĩnh gì. Lão phu có Thẩm Nghi!
Ý niệm tới đây, trên mặt lão lại một lần nữa trào dâng vui sướng, lão vừa ngâm nga hát vừa bay vào trong Võ Miếu.
Chuyện lớn như thế, lại bị tùy tiện quyết định như vậy, khẳng định là trong lòng đám Âm Thần đang tu hành ở trong Võ Miếu này, sẽ có chút bất mãn, nhưng đó cũng là chuyện rất bình thường, chỉ cần bọn họ không phải thứ ngu ngốc, thì đương nhiên có thể biết được, khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi này sẽ đáng giá đến mức nào.
Hứa gia gia nhập, lại cộng thêm uy danh của Thẩm Nghi, sẽ khiến Cửu Châu đại địa lập tức trở nên vững như thành đồng, không còn yêu ma tai hoạ nào dám xâm phạm vào nữa.