Lôi Đế nhẹ nhàng dạo bước đi tới rồi khiêm tốn cúi đầu: "U Vĩ bị cướp pháp bảo, chật vật thoát khỏi Thiên Yêu quật, chẳng biết lúc nào mới trở về."
"Không phải cái đuôi của nó đã sớm mất rồi sao?" Dường như Chu Hoàng không hứng thú cho lắm đối với đề tài này: "Đây là tìm được rồi, lại bị cướp đi? Là người của Ngô Đồng sơn sao?"
"Ngài hiểu lầm rồi." Lôi Đề Yêu Hoàng lắc lắc đầu rồi trực tiếp nói thẳng: "Người cướp thương cũng là Yêu Hoàng dưới trướng ngài, Kim Tình Sư Tử, đây là việc nhà của chúng ta."
Chu Hoàng nghe vậy, khẽ chớp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ xem ai là Kim Tình Sư Tử. Sau khi trầm ngâm một lát, nó mới lên tiếng: "Cứ tùy tiện, bảo nó tới gặp ta, trả trường thương lại cho U Vĩ."
Sau khi đưa ra câu trả lời thuyết phục, nó lại cuộn mình lần nữa, đang chuẩn bị khép những con mắt màu đỏ tươi của mình lại, thì đúng vào lúc này, Lôi Đề Yêu Hoàng ngẩng đầu lên: "Có lẽ không gọi được nữa, dường như nó đã nhận chỗ tốt từ phía Kim Sí Cửu Văn Yêu Hoàng rồi, nên không thèm để ý tới lời của ta nữa."