Kim Sí Cửu Văn Yêu Hoàng khẽ ngáp một cái. Nàng thật sự có chút mệt mỏi, thân là một trong mười Đại Yêu Hoàng, vậy mà dưới mệnh lệnh của lão cẩu kia, cuộc sống của nàng lại tụt xuống đến mức còn không bằng cả đám dã yêu kia.
Dù nơi nàng trấn thủ vốn là Linh thực viên tầm thường nhất, linh dược trưởng thành bên trong đã sớm bị chúng yêu nuốt ăn sạch sẽ, nhưng kể cả đống dược chủng còn chưa trưởng thành, hay là một mảnh linh thổ, cũng tuyệt đối không thể để cho tu sĩ lấy đi được.
Đối với nàng, tình huống này có khác gì giam cầm đâu?
"Muốn động phủ của bản Hoàng... Vậy ngươi phải xuất ra bản lĩnh đến phòng thủ mới được." Hung Hổ tò mò nhìn về phía chiếc gương đồng, nàng cũng rất muốn biết, rốt cuộc là lão Tri Chu kia đã chuẩn bị trò hay gì cho con sư tử cuồng vọng nọ. Và đối phương có bản lãnh để ứng phó hay không?
Ngay tại thời điểm những ánh mắt này đều đang chăm chú nhìn vào, thì con Yêu Vương đang ở phía trước màn sáng vừa mở ra kia, lại thoáng sửng sốt một hồi: "Cái này..."