Không biết đã qua bao lâu, Linh Hề chân nhân siết chặt hai tay, sau đó thận trọng bò ra khỏi hang, dùng ánh mắt khiếp đảm nhìn lên trời.
Không còn chút phong thái nào, nàng nằm sấp trên mặt đất, dùng hết toàn lực che giấu khí tức, thi triển pháp quyết, hai tai hơi rung động, cố gắng nắm bắt hết thảy những thanh âm chung quanh.
Khoảng mấy canh giờ sau, hai con cầm yêu trực tiếp xẹt qua đỉnh đầu, tiếng nói chuyện rất nhỏ dội vào trong tai. Đoán chừng không có một con yêu ma nào có thể nghĩ đến, một tu sĩ có thể so với Thập Đại Yêu Hoàng, lại dùng phương thức chật vật như thế, trốn ở nơi hoàn toàn không có lấy một chút uy hiếp nào đối với nàng.
"Kim Tình Sư Tử, Thông Minh Lôi Trì."
Nghe được hai cái tên quen thuộc kia, rốt cục Linh Hề cũng chậm rãi bò dậy từ dưới đất, lại lần nữa bấm pháp quyết, khiến cho thân hình của nàng lập tức trở nên phiêu hốt hư ảo hơn rất nhiều. Nàng không biết mình nên làm gì bây giờ, nhưng nếu đang ở bên trong Thiên Yêu quật... thì hẳn là giết yêu sẽ không sai.