Nhiếp Quân vốn còn muốn giải thích một chút gì đó, dù sao dưới tình huống nguy cấp như vậy, mà gã lại đột ngột mất tích, không rõ nguyên nhân, không ngờ đối phương lại chẳng có ý hỏi đến.
Gã do dự một thoáng mới nghiêng người tránh đường, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa Thẩm Nghi và sư phụ.
Đối phương chưa bao giờ nghĩ tới chuyện khống chế bất cứ người nào, mà ngược lại người ta đến làm việc cho hắn, càng giống như tùy duyên hơn, nguyện tới thì tới, không muốn tới cũng không bắt buộc.
Hắn càng gửi gắm nhiều hi vọng vào chính bản thân mình hơn, cũng lười đi suy nghĩ chuyện của người khác.