"Điệu hổ ly sơn, điệu hổ ly sơn." Lão cẩu không ngừng đi qua đi lại, cứng rắn kiềm chế sát ý trong lòng. Nó đã không còn là con linh khuyển trẻ tuổi ngày xưa, nhiều năm trôi qua như vậy, thực lực vẫn không tiến thêm một chút nào, đã khiến cho thể phách của nó càng ngày càng trở nên già yếu.
Không thể nhẹ nhàng nghiền chết đám tu sĩ cùng cảnh giới trước kia được.
"Ác tặc!" Trương Lai Phúc thoáng bình ổn lại hô hấp, nó tuyệt đối không thể mắc lừa.
Những năm gần đây, nó nỗ lực nhiều như vậy, dưới móng vuốt đã hội tụ vô số vong hồn, lại miệt mài nuôi dưỡng chúng yêu, chỉ vì thủ hộ nội tình của tông môn. Nó muốn dùng điều này để đền bù cho sai lầm tham ăn nuốt linh dược năm đó.
Nhưng đám phàm phu tục tử hạ tiện này, lại luôn muốn tới phá hỏng chuyện lớn của nó. Có lẽ chính vì như vậy, tổ sư gia mới chậm chạp không chịu tha thứ cho Trương Lai Phúc này.