Diệp Văn Huyên cúi đầu xuống, một mực nhìn chằm chằm vào lão cẩu dưới mặt đất, hai tay gian nan vẩy xuống. Khối linh áp to bằng nắm tay kia cũng vô thanh vô tức rơi xuống, đập xuống lưng lão cẩu.
Nàng vốn nên đứng ở vị trí của Thẩm Nghi, mà kể cả không được thì cũng nên thay thế cho Nhiếp Quân vừa mới đột phá, nhưng đến tận bây giờ, nàng lại trở thành người ngoài cuộc, bị tất cả mọi người phớt lờ.
Vậy hãy để cho lão cẩu này hiểu được, cái giá nó cần phải trả khi phớt lờ nàng nặng nề đến mức nào.
Phốc —— Nửa người của lão cẩu đều bị nghiền nát dưới linh áp. Huyết tương thơm ngát vương vãi đầy đất. Nhưng nó lại không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ chuyên tâm vung trảo về phía Đồng Tâm Xuyến.
Mà ở trước mắt bao người, thương thế trên người lão cẩu lại đang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng khép lại.