Lý Huyền Khánh đã tận lực làm cho giọng nói của mình tràn ngập ý tứ cảnh tỉnh, không ngờ khi Thẩm Nghi nghe đến từ ngữ mấu chốt "Hơn mười năm" kia, hắn lại theo bản năng nhẹ nhàng thở ra một cái.
Lần này, Lý Huyền Khánh – người có tâm lý cực kỳ cứng cỏi, ngay cả khi nhìn thấy Thiên Cung cũng chỉ hơi có chút hoài niệm mà thôi – rốt cuộc cũng phải để lộ ra một chút kinh ngạc: "..."
"Đa tạ Huyền Khánh tiền bối đã nhắc nhở." Thẩm Nghi chắp tay lại, sau đó xoay người đi ra bên ngoài đại điện. Trong lòng hắn vừa sinh ra một chút suy nghĩ. Lần trước, hắn từng nghe nói tới thanh danh của Huyền Khánh ở Dư thị, dường như đối phương từng cứu vị tu sĩ bị Thủy tộc làm bẩn kia, mà đến hiện tại, chưa qua được bao nhiêu ngày, lại thấy một cái Bảo Hoa tông xuất hiện rồi.
Vị tiền bối này, cũng chưa chắc đã chất phác giống như vẻ bề ngoài.
"Phù." Thẩm Nghi chậm rãi bước ra khỏi đại điện tổ sư, một lần nữa cảm nhận được đống đan độc đang chồng chất trong cơ thể. Kỳ thật mỗi lần xuất thủ, hắn đều có thể cảm nhận được những thứ này đang gây ảnh hưởng đến mình, chỉ vì trước kia trong cơ thể hắn cũng có một đống đồ vật rối loạn lung tung, vì vậy mới không quá mức coi trọng chúng.