"Ngài yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta." Lưu Tuấn dùng sức vỗ ngực, lại dứt khoát nói: "Cái khác không dám nói, chỉ cần ở trong tông môn, bảo ta thiết kế cho ngài một cơ hội ngẫu nhiên gặp được Bảo Hoa tiên tử vẫn là chuyện nhỏ. Đám người lúc trước tìm đến ta nhờ vả, ta đều không để ý tới bọn họ đó."
"Ừm." Thẩm Nghi liếc mắt nhìn gã, bình tĩnh nói: "Đa tạ."
Sao nghe cứ là lạ thế nào ý nhỉ?
"..."
Nghe hai người nói chuyện với nhau, đám tu sĩ đang ngồi trên thuyền đều ngậm miệng im lặng, không phát ra bất cứ tiếng động nào. Sau khi bọn họ thoát khỏi nỗi sợ hãi vì bản thân vừa trở về từ cõi chết, trên gương mặt cả đám người lại có thêm vài phần đau khổ.