“Đuổi được đám yêu lần này thì có ích lợi gì?" Bỗng nhiên Dương Lâm cất cao giọng nói: "Các ngươi còn chưa thấy rõ sao? Hồ đồ! Không có Nam Hồng Thất Tử phù hộ thì về sau yêu họa tương tự như vậy sẽ chỉ càng ngày càng nhiều hơn mà thôi! Chẳng lẽ các ngươi vẫn còn đặt hi vọng lên thứ tên là Nam Dương tiên tông kia, sau đó đi giao ra một đống hiếu kính sang quý tới tột cùng kia?"
Nói xong, gã vung mạnh tay áo, sắc mặt đỏ lên: "Hôm nay ta cũng không ngại nói thẳng, ta đã đi nghe ngóng về chuyện của Nam Hồng Thất Tử rồi, và cái thứ tên là Nam Dương tông vốn chỉ là một đám thổ dân Luyện Khí Hóa Thần bên trong Bảo Địa, cộng thêm rải rác mấy vị tu sĩ Phản Hư tiền kỳ, đã thế bọn họ còn dứt khoát chọc giận Minh tông. Ngươi nỡ giao hiếu kính cho thứ tồn tại như vậy sao?"
Chọc giận Minh tông? Mấy chữ đơn giản này lại khiến mọi người ở đây một lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Thấy thế, một tia hung ác nham hiểm chợt xẹt qua trong mắt Dương Lâm, gã dứt khoát vung tay hô lớn: "Các ngươi đồng ý giao hiếu kính, đó là chuyện của các ngươi, dù sao thì Khôi tông ta cũng không giao. Chúng ta không thể lấy đồ vật mà chúng ta cực khổ thu thập được đi nuôi sống một đám nhu nhược chỉ biết trốn bên trong Bảo Địa tông môn."
"Muốn sao? Cũng được, cứ để bọn họ tự mình tới thu đi!"