Kinh Cảnh Tùng thoáng ngây ra một lúc, ngay sau đó trong lòng lại ngấm ngầm thở dài, không hổ là thiên kiêu tiên tông, ngay cả khi rơi vào tình huống như vậy, đối phương vẫn giữ nguyên tinh thần bình tĩnh, công tư rõ ràng.
So sánh với đối phương, tên Dương Lâm ngu xuẩn kia, yêu ma đã giết tới cửa, vẫn còn ở nơi này tranh quyền đoạt lợi, tầm nhìn hạn hẹp, đúng là chết cũng không oan.
Nghĩ đến đây, Kinh Cảnh Tùng vội vàng đứng dậy nói: "Hồi bẩm Thượng Tiên, chúng ta đã bố trí đại trận, ngăn cách chúng nó ở bên ngoài Bắc Nhạn Sơn, vừa rồi tụ tập cùng một chỗ, chính vì muốn thương nghị xem nên làm như thế nào mới có thể dùng cái giá nhỏ nhất để đánh lui chúng nó."
"Bây giờ có Nam Dương tông tương trợ, chiến dịch làn này càng là mười phần chắc chín. E rằng ngài vừa lộ diện, chúng nó đã tự chạy mất dép hết rồi."
Tuy đầu óc Kinh Cảnh Tùng có phần thẳng thắn quá mức, nhưng đến cấp bậc này rồi, ba cái chuyện thổi phồng thượng cấp, vẫn dễ như trở bàn tay.