Nếu nói, chỉ cần vừa tiến vào Phản Hư cảnh đã có thể miễn cưỡng thúc giục thạch bài, sau đó trong vòng nửa canh giờ là có thể mở ra đại trận tông môn, vậy thì bây giờ, rõ ràng hắn đã bước vào Phản Hư trung kỳ, lại hao hết hơn phân nửa khí tức bên trong Đạo Cung, vậy mà không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác yếu ớt vô lực tựa như một giọt nước nhỏ rơi xuống giữa dòng sông lớn, không hề làm dấy lên một chút bọt sóng nào.
Cũng may, mở cửa vốn không tính là chuyện gì to tát.
Sau khi bạch quang tràn ra từ khe cửa, toàn bộ thân thể Thẩm Nghi đã bị hút vào trong đó, đợi cho đến khi tầm mắt trở nên rõ ràng, xung quanh đã hóa thành một mảnh trắng xóa rồi.
Hệt như hắn đang đứng trong một biển mây, sạch sẽ tinh khôi không có lấy một chút tạp sắc nào. Có một bóng người mặt mũi hiền lành đang ngồi ở chính giữa, râu tóc bạc trắng, mặc y phục thuần một màu xanh.
Lão nhân nọ mở to mắt, mỉm cười nói: "Huyền Khánh đến rồi, hôm nay ngươi lại muốn học pháp môn gì?"