Lúc này, vị trí hòn đảo nổi của Thủy Nguyệt Thương Minh trước kia, đã bị phá thành những mảnh nhỏ trôi bồng bềnh trên đại dương mênh mông. Tòa lầu gác vốn cao ngất hào hoa xa xỉ ngày ấy, giờ phút này cũng không còn bóng dáng.
Ven rìa đại dương mênh mông vô bờ vô bến, có rất nhiều bóng người đang đứng lơ lửng trên không trung, căn cứ vào trang phục bọn họ mặc trên người cũng có thể biết được thế lực của những người này vốn không giống nhau, tu vi cảnh giới cũng cao thấp không đều.
Vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ nặng nề nhìn về phía hòn đảo nổi.
Sở dĩ bọn họ còn dám tới gần là vì ở vị trí cực xa kia có một tòa trận pháp vô cùng rộng lớn, đã bao phủ hơn trăm con bảo thuyền to lớn này vào trong rồi.
Trên con bảo thuyền dừng ở phía trước nhất, Văn Thu Kim với vẻ mặt ngơ ngác cứ một mực nhìn về nơi xa, bên trong mờ mịt còn mang theo vẻ khó tin đến cùng cực.