"Hả?" Thẩm Nghi hơi ngước mắt nhìn lên, cái gì mà một lời giải thích công bằng, còn Nguyên Linh là ai vậy?
Nhưng thấy đối phương đã rời đi, hắn cũng lười hỏi nhiều. Hắn vốn không có hứng thú đối với những chuyện kiểu này.
Nhớ tới lúc rời tông, Huyền Khánh tiền bối từng nhắc nhở, bảo hắn đi tìm Nhan gia… Thẩm Nghi thoáng đảo mắt nhìn xuống phía dưới, rất nhanh đã trông thấy Nhan Văn Thành đang áp sát vào từ trước rồi. Hắn lập tức giậm chân lao xuống.
Trong khoảnh khắc, bộ áo đen tung bay, tu sĩ xung quanh đều tránh đi, xem xong náo nhiệt, đừng để bị người ta xem như đối tượng giết gà dọa khỉ. Nhưng buổi náo nhiệt hôm nay cũng không tính là xem vô ích, ít nhất thì bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng sự thật. Dù không dám nói là toàn bộ Hồng Trạch, nhưng chỉ tính riêng vùng Nam Hồng này thôi, Thất Tử cũng không sợ chống lại Long Cung.
"Chúng ta tham kiến Thẩm tông chủ." Mấy người Trịnh Thiên đáp xuống bảo thuyền, cùng nhau chắp tay hướng về phía Thẩm Nghi chào hỏi.