Phải biết rằng, ở Long Cung kia, địa vị của Kha Lão Thất vốn đã không cao rồi, nếu lại gây thêm phiền toái, rất có thể sẽ làm Long gia gia không vui.
Dựa theo phương pháp làm việc từ trước đến nay của Kha Lão Thất, mỗi lần gặp chuyện, nó chỉ cần mang danh nghĩa Long Cung ra là có thể giải quyết được gần như 99% phiền toái rồi, và nếu không giải quyết được, nó sẽ theo bản năng sinh ra ý tứ rút lui.
"Ngươi gấp cái gì chứ?" Nghĩ tới đây, rốt cục Kha Lão Thất cũng mở miệng nói: "Chuyện thương lượng với Nam Hồng Thất Tử vốn do tứ ca của ta phụ trách, bản tôn mạo muội nhúng tay vào như thế, rất có khả năng sẽ khiến tứ ca hiểu lầm, chẳng lẽ ngươi muốn huynh đệ chúng ta bất hòa sao?"
"Lão nô... Lão nô không dám!" Đôi môi của con Kim Văn Quy Yêu kia khẽ run rẩy, hiển nhiên là nó đã nhìn thấu ý nghĩ của Long Tôn rồi, nhưng không dám nói thẳng ra.
Sau khi thở phào một cái, đột nhiên nó cũng quỳ một bên chân khác xuống, từ tư thế thỉnh chiến lặng lẽ biến thành cầu xin: "Từ trước đến nay, Kim Văn Quy nhất tộc ta vẫn luôn trung thành và tận tâm đối với Long Tôn, dù ngài muốn chúng ta xông pha khói lửa cũng muôn chết không từ. Tuấn Nhi kia của ta vẫn một mực hộ vệ bên người Long Tôn, còn từng đỡ thương thay ngài, nhiều năm qua vết sẹo ấy vẫn được lưu lại trên mặt, được nó coi như vinh dự của mình. Bây giờ nó sống chết chưa biết, lão nô không cầu gì khác, ít nhất... Ít nhất cũng để cho ta biết rốt cuộc là nó đã chết chưa. Nếu chết rồi thì là người phương nào ra tay."