Giữa các đỉnh núi, sương trắng bay bay, bên trong còn lưu lại một chút Tử Khí.
Bách tính sinh sống tại mấy cái trang trại nằm rải rác dưới chân núi, khó nhọc đi lên đỉnh, cố gắng truy tìm xem vầng Tử Khí này đến từ đâu, muốn cầu được tiên duyên cho mình.
Nhưng chờ tới khi bọn họ vất vả lắm mới leo lên được đỉnh, ngước mắt nhìn lại, trong tầm mắt đã xuất hiện một tòa cung điện mang khí thế hung thần ác sát bức người rồi. Cung điện cao bảy tầng với từng vũng huyết hải cuộn trào mãnh liệt, dường như còn có cả oan hồn kêu gào khóc lóc bên trong, lại kèm theo tiếng thú rống trầm thấp khiến cho cả dãy núi đều run rẩy.
"Có yêu ma!" Tiếng kêu rên đầy thê lương vang vọng khắp núi, từng bóng người hoảng hốt chạy bừa xuống phía dưới. Không ít phàm nhân trượt chân, trực tiếp ngã xuống núi cao, mắt thấy sắp tan xương nát thịt mà chết, lại có một cơn gió núi cuốn ngược lên, nhẹ nhàng nâng bọn họ, đưa xuống dưới chân núi, giống như một giấc mộng Hoàng Lương.
Thẩm Nghi đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, hô hấp bình ổn, nhanh chóng thu Vô Lượng Yêu Hoàng Cung vào trong mi tâm.