"Nói nhảm nhiều quá, ngươi thật sự coi mình là lãnh tụ Đạo Tử chắc?" Tô Hồng Tụ trực tiếp hóa thành một luồng lưu quang biến mất tại chỗ.
"..."
Tựa như Ngụy Nguyên Châu đã sớm quen với ngạo khí của nàng nên cũng không nói thêm điều gì, chỉ có vài phần lúng túng lắc lắc đầu.
"Chậc." Bạch Vu hướng ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào Ngụy Nguyên Châu, dường như cảm thấy đặc biệt buồn cười, muốn mở miệng, phát ra hai tiếng chậc chậc.
Có người đứng ở đây cả nửa ngày, nhưng muốn tán gẫu nửa câu cũng không có cơ hội, nhìn qua dường như không có gì, dù sao thì mọi người đều biết tính cách của Thiên Kiếm Đạo Tử rồi. Nhưng so sánh với nhau, người khác một câu cũng không cần nói, Tô Hồng Tụ đã có thể không ngại xa xôi ngàn dặm chạy đến.