"Ngươi, ngươi!" Lưu Hưng Sơn phẫn nộ đến mức bàn tay run rẩy, một lát sau, gã giận dữ vung tay áo nói: “Tấm lòng của lão phu đối với tông môn như thế nào, có thiên địa chứng giám, ta chỉ không muốn tranh luận với ngươi mà thôi."
Nhưng rất nhanh, gã đã trông thấy có hai bóng người chạy về từ nơi xa. Chính là đôi lão hữu quái gở Trì Dương trưởng lão và Liễu Thế Khiêm.
Hàng lông mày trên trán Lưu Hưng Sơn khẽ nhíu lại, trong lòng có dự cảm không quá tốt. Hai người này vốn là rắn chuột một ổ, cả ngày đều dây dưa với Nam Dương tông Thẩm Nghi, lần này bọn họ ra ngoài, khẳng định là tiến về phía Vân Tiêu các giúp đỡ, nhưng xem thần thái này lại không giống bộ dáng vừa trải qua đại chiến.
Chẳng lẽ ngay cả Kha Sư Lương ra mặt, cũng không làm gì được tên thổ dân Nam Dương kia?
Cùng lúc đó, ngay trong Tổ Sư điện của Thanh Nguyệt tông, Huyền Khánh khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, trước người là một bóng lưng lạnh lùng đang đứng chắp tay, cả dáng vẻ lẫn khí chất đều giống hệt bức tượng Tổ Sư kia.