Đột nhiên Nhan Hiền Thanh run rẩy hỏi: "Ngài … không phải ngài muốn dẫn theo ta giết vào trong nước, cho chúng nó một bài học chứ?"
Vừa dứt lời, lão đã trông thấy Thẩm Nghi lắc lắc đầu, đáy lòng không khỏi thở phào một hơi... vẫn may vẫn may. Nhưng ngay sau đó, bên tai Nhan lão đầu đã vang lên tiếng nói lạnh nhạt của thanh niên ấy: "Không dẫn theo ngươi."
"..."Nhan Hiền Thanh ngây ra như phỗng, lại một lần nữa chăm chú đánh giá Thẩm Nghi từ trên xuống dưới. Quả nhiên, những biểu hiện trầm ổn bình tĩnh kia đều là giả dối, tông chủ vẫn là hạng người tàn nhẫn, một lời không hợp liền làm thịt Kha Thập Tam, y như lần trước khi hắn dẫn theo Liễu trưởng lão tìm tới Nhan gia.
Loại tu sĩ này… làm sao có thể khoan dung cho Long Cung? Làm sao có thể chịu đựng được chuyện đối phương đã ngang nhiên trêu chọc tới mình lại vẫn có thể toàn thân trở ra?
Đứng trước tình huống kiểu này, điều duy nhất khiến Nhan Hiền Thanh nghĩ mãi mà không rõ chính là khí tức trên người Thẩm tông chủ, tuy đã trở nên hùng hồn hơn trước rất nhiều, nhưng rõ ràng là hắn vẫn chưa đột phá cảnh giới Phản Hư viên mãn.