Đứng đối diện với gã, có vẻ như thân hình của Tô Hồng Tụ lại trở nên gầy guộc hơn rất nhiều. Mái tóc đen nhánh mượt mà, bộ đại bào màu đỏ tươi bay phất phới nhìn giống như một chiếc áo cưới xa hoa, ống tay áo xoay chuyển, lại nhấc lên từng luồng kiếm ý vô biên.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Lưu Hưng Sơn uy phong lẫm lẫm trước mặt, thoáng trầm ngâm một lát, bỗng nhiên lại không nhịn được lấy mu bàn tay che môi, phát ra một tiếng cười khẽ: "Xùy."
Ảnh hưởng của nụ cười này thật lớn, bởi vì ngay khi nó vừa bật ra, khuôn mặt vốn có chút lạnh lùng của nàng, bỗng nhiên lại trở nên xinh đẹp động lòng người.
Tiếng cười như vậy, lọt vào trong tai người khác, đã làm bọn họ thoáng ngẩn ra một chút theo bản năng, nhưng rơi vào trong tai Lưu Hưng Sơn, lại khiến ngũ quan cố tỏ vẻ hờ hững của gã xuất hiện một chút dị động rất nhỏ.
Tiếng cười này lập tức khiến gã nhớ lại câu chuyện cũ tồi tệ đến không thể chịu nổi của trước kia, cùng với nỗi hoảng sợ bản năng vẫn được nuôi dưỡng qua bao nhiêu năm tháng.