Tình hình giống hệt với thời điểm sử dụng Yêu Ma Bản Nguyên, lại bày ra ngay trước mắt Thẩm Nghi, chỉ có điều thứ xuất hiện không còn là những luồng tàn niệm của yêu ma nữa, mà là từng bức Trấn Trạch.
Dưới ánh mắt hắn nhìn qua, chỉ có hai bức Trấn Thạch mở to mắt.
"..." Kha Thập Tam liếc mắt nhìn Ô Tuấn bên cạnh, cả hai trầm mặc nhìn nhau hồi lâu.
Đến đây, coi như Thẩm Nghi đã đại khái hiểu được ý tứ của câu nói lúc trước rồi, hẳn là chọn lựa một pho tượng Trấn Trạch may mắn, để thay thế bản thân vượt qua kiếp nạn, còn tình huống phát sinh sau khi nó thành công vượt kiếp, có lẽ còn có mối liên quan gì đó với năm cái ngai vàng lúc trước hắn từng nhìn thấy.
"Giờ ai tới?" Thẩm Nghi lại theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía Ô Tuấn.