Lúc này, chỉ vừa mới bắt đầu quá trình vượt kiếp, vậy mà trong mắt Ô Tuấn đã hiện lên một tia bối rối. Nó chợt phát hiện, yêu thể mà mình vẫn luôn tự hào kia lại trong nháy mắt đã bị một bàn tay lớn nào đó vô hình tước đoạt, khiến nó biến thành một con nhuyễn trùng yếu đuối, ngay cả hoạt động tứ chi cũng thấy khó khăn vô cùng, càng đừng nói đến chuyện lật núi đạp biển.
"Chủ nhân..." Nó vừa theo bản năng sinh ra một tia thoái ý.
Thẩm Nghi thoáng nhíu mày, hắn đã nhận ra tình huống dị thường này, đáng tiếc lại không giúp được đối phương điều gì.
Mặc dù Ô Tuấn đã hưởng thụ Yêu Ma Bản Nguyên ban ân, nhưng thứ kia vừa tra tấn nó vừa giúp nó mạnh lên, so với cảm giác bản thân càng ngày càng trở nên yếu ớt, nhưng không thể làm được gì của hiện giờ, vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thứ chân chính làm người sợ hãi vốn không phải là thời gian trôi qua, mà là loại cảm giác tuyệt vọng bất lực kia.