"Lúc trước ta còn tưởng mình sẽ mất mặt đấy."
Tại vị trí dành cho nhóm thế lực phụ thuộc Nam Dương tông, đây là lần đầu tiên tu sĩ Bạch Ngọc Kinh của Vân Tiêu Các và Huyền Hải Trai nhìn thấy Thẩm tông chủ, và thật đáng ngạc nhiên, bởi vì biểu hiện của đối phương vượt xa những gì bọn họ từng tưởng tượng lúc trước, chính cảnh tượng này đã khiến bọn họ không tự chủ được mà ngồi thẳng sống lưng, bày ra dáng vẻ vô cùng vinh dự.
Ngược lại, Nhan Hiền Thanh đang ngồi bên cạnh thì vừa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu tông chủ an toàn trở về, vậy là không cần Huyền Khánh tiền bối phải dẫn đầu đi tìm Nam Long Cung gây phiền phức nữa, Nam Dương tông cũng có thể giành được một cơ hội thở dốc, đây đương nhiên là chuyện tốt đối với những thế lực phụ thuộc bọn họ.
Nghĩ đến đây, lão lại cùng với nhóm tu sĩ khác cùng nhau ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua bóng dáng mặc áo đen kia, lại nhìn về phía màn trời sau lưng đối phương.
Có sáu luồng hư ảnh với khí thế hùng hồn lần lượt đứng ở nơi đó, tuy bọn họ đang đứng ở trên cao nhưng lại thể hiện ra một chút ý tứ vây quanh Thẩm Nghi.