TRUYỆN FULL

Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa (Bản Dịch)

Chương 29: Phát Tán Sương Mù

So với trước kia, nỗ lực một ngày chỉ được 0,1 điểm tiến hóa, thì hiện nay đã tăng gấp mười lần, thật sự là quá khoa trương.

Nói cách khác, cho dù Ngu Tử Du không săn giết các loài động vật khác, thì quá trình trưởng thành của hắn cũng sẽ không dừng lại, nhiều nhất chỉ là chậm lại mà thôi.

"Nghĩ như vậy, thì ta thực sự là được trời ưu ái."

Cười cười, Ngu Tử Du cũng có chút may mắn,

Được sống trong thời đại như vậy, thật sự là một chuyện không tệ.

Tiến hóa.

Tiến hóa không ngừng,

Cho đến một ngày nào đó, hắn có thể thoát khỏi thân cây, trở thành tồn tại "vĩ đại" thực sự.

Theo thói quen chìm đắm vào ảo tưởng trung nhị, đáng tiếc, hiện nay không còn như trước.

Lại là đủ loại động vật, lại là hồn ma Thanh Nhi, có rất nhiều thứ có thể đánh vỡ những ảo tưởng của Ngu Tử Du.

Vừa nói tới, một giọng nói rất dễ nghe đã vang lên trong lòng Ngu Tử Du.

"Chủ nhân, ta rất muốn trở nên lợi hại."

Không biết từ lúc nào, từ rễ cây chôn sâu dưới lòng đất chui ra một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, không mảnh vải che thân, mái tóc dài như ánh sao xõa tung, từ từ hiện ra trước tầm mắt của Ngu Tử Du.

"Ta thấy ngươi nên mặc quần áo vào."

Cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, Ngu Tử Du cũng hơi khô khốc nói.

Mặc dù Thanh Nhi là hồn thể, không có thân xác, nhưng hình ảnh hư ảo đó giống như xem phim 3D, thật sự không phải người thường có thể chịu đựng được.

"Quần áo?"

Chớp chớp đôi mắt ngây thơ, Thanh Nhi cũng lặng lẽ ẩn núp dưới một cành cây của hắn, chống cằm, bắt đầu suy tư.

"Xem ra, ánh nắng mặt trời không thể làm hại Thanh Nhi, nhưng chắn chắn là nàng ghét."

"Rốt cuộc, đường đi của Thanh Nhi đều là tránh nắng, bay theo những nơi tối tăm."

Nhìn thấy cảnh này, Ngu Tử Du cũng đoán trong lòng.

Mà lúc này, Thanh Nhi cũng như hiểu ra điều gì đó, bắt đầu từ từ xoay người.

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng quỷ dị dâng trào.

Không lâu sau, một nữ tử mặc váy dài màu trắng, uyển chuyển yêu kiều đã hiện ra trước mắt Ngu Tử Du.

"Ừm, không tệ."

Gật đầu, nhìn bộ dạng bây giờ của Thanh Nhi, Ngu Tử Du cũng có chút hài lòng.

Váy trắng bay bay, giống như tiên nữ,

Nếu không phải có một tia âm khí không thể tan đi, thì quả thực giống như yêu tinh.

Hơn nữa, tiểu cô nương này khiến Ngu Tử Du không khỏi nhớ đến một mỹ nữ rất nổi tiếng - một hồn ma tên Nhiếp Tiểu Thiến.

Cũng là ma, cũng là một chiếc váy trắng.

Có lẽ điều duy nhất không thể so sánh được chính là sự thanh thoát, tuyệt đẹp của Nhiếp Tiểu Thiến.

Nhưng dù vậy, Ngu Tử Du cũng không mấy quan tâm.

Hiện nay là thời đại siêu phàm, mọi thứ đều đang tiến hóa hướng tới sự hoàn hảo.

Nữ tử Hà Thanh Nhi này cũng vậy.

Có lẽ, nếu cho nhiều thời gian hơn, Hà Thanh Nhi sẽ trở thành "Nhiếp Tiểu Thiến" tiếp theo, phong tình vạn chủng.

Rốt cuộc, nàng có một ‘’Thụ Yêu Mỗ Mỗ’’ bảo vệ.

Ở đây, Ngu Tử Du lại không nhịn được mà đắc ý một phen.

Tất nhiên, khi Hà Thanh Nhi mặc quần áo, tiếc nuối của Ngu Tử Du chắn chắn cũng sẽ không thể thiếu.

Đáng tiếc, sinh ra đã là cây.

Chỉ có thể nhìn, không thể làm, thật sự là vô vị nhất.

Hơn nữa, hiện nay hắn lại không chịu ảnh hưởng của hormone, nên sẽ không quá để tâm đến nữ nhân.

Có, chỉ là sự ngưỡng mộ đối với cái đẹp.

Đặc biệt là lần đầu tiên nhìn thấy hồn ma, vẻ đẹp mơ hồ đó thực sự khiến người ta khao khát.

Mờ mờ ảo ảo, cách một lớp màn mỏng.

Có một cảm giác vừa nhìn từ xa vừa không thể đùa giỡn.

Ngay sau đó không lâu, một nữ tử mặc váy trắng nhỏ nhắn như bàn tay, đôi mắt sâu thẳm ánh lên màu sắc như ánh sao.

"Dậy, nhanh dậy cho ta."

Siết chặt nắm tay nhỏ bé, như thể đang tự cổ vũ mình, đôi mắt của Hà Thanh Nhi nhìn chằm chằm vào một đoạn cành cây cách đó năm thước.

Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Ngu Tử Du, đoạn cành cây đó bắt đầu rung chuyển, run rẩy như thể bị một lực lượng vô hình nào đó tác động.

Tiếp theo, từng chút một, từng chút một...

Đoạn cành cây này từ từ bay lên, kéo dài đến hơn một thước.

"Ta thành công rồi, ta thành công rồi."

Tại một cành cây của Ngu Tử Du, Hà Thanh Nhi nhảy nhót, vui mừng như một tiểu hài tử.

"Thật sự thành công rồi."

Gật đầu, Ngu Tử Du cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tiểu cô nương này có thiên phú không tệ.

Mặc dù lực lượng không đáng kể, nhưng lực lượng can thiệp vào thực tế mà nàng thể hiện lại có ý nghĩa rất lớn.

Nói cách khác, đây lại là một mầm non tốt!

Nghĩ đến đây, vị trí của Hà Thanh Nhi trong lòng Ngu Tử Du đã được nâng cao không ít.

Niềm vui bất ngờ luôn ngắn ngủi, sau khi thưởng thức lực lượng của Hà Thanh Nhi, Ngu Tử Du cũng bắt đầu việc chính.

"Sương mù lan tỏa."

Lẩm bẩm một tiếng, năng lực đặc biệt của hắn đã được kích hoạt.

"Ầm..."

Như sương mù bốc lên, nhìn từ xa có thể thấy một cây liễu cao lớn đang không ngừng tỏa ra sương mù mờ ảo.